|
Căn nhà của gia đình Phúc-nói cho sang là vậy-thực ra chỉ là một cái chòi nhỏ bằng rơm rạ khô dựng trên mảnh đất bé tí tẹo ở cuối xóm.Người ta bảo sở dĩ bố mẹ em có được mảnh đất này là vì khi xưa có ông thầy bói đi qua làng,nói rằng chỗ ấy phong thủy xấu,khắc gia chủ,rằng bố em mệnh hợp để áp chế thứ tà ma quỷ quái đáng sợ mà em nghĩ rằng ông ấy chỉ vẽ chuyện để dọa đời,nhưng cũng nhờ vậy mà cả nhà em mới có chỗ che mưa che nắng.Bố mẹ em chuyển vào căn nhà ấy,rồi họ sinh ra em,sinh ra cả 7 đứa em đủ trai lẫn gái.Một đại gia đình chen chúc nhau sống trong cái nơi chưa đầy hai mươi mét vuông,đã là thiếu thốn đủ đường,ấy vậy mà đầu năm nay,mẹ Phúc lại có mang thêm một đứa em.Bố Phúc-một người đàn ông mới qua cái độ tứ tuần,nhưng tóc đã bạc cả và trên khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn khiến ông trông già dặn hơn nhiều kẻ đồng lứa.Đêm nào ông cũng trằn trọc với cái ăn,cái mặc,quằn quại trong cái khổ của chính mình và rơi nước mắt khi thấy cái khổ của người đầu ấp tay gối và những đứa trẻ do chính mình sinh ra.
|