|
Nguyễn Nhật Ánh đã kéo người đọc lên một chuyến tàu tuổi thơ với trò chơi nhập vai bố mẹ. Trong mắt bốn đứa khóc, đó là thế giới tuyệt vời khi chúng được cư xử như những gì chúng muốn, “Con ngoan là phải chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn”, học hành là không được giữ vở sạch sẽ tinh tươm, hay “Chỉ có bọn hư hỏng mới ăn cơm đúng giờ thôi”. Những suy nghĩ non nớt muốn thay đổi thế giới dù bị dập tắt bởi phụ huynh nhưng đó là những suy nghĩ hồn nhiên nhất, khao khát nhất của trẻ con, dù điều đó có điên cuồng như việc 2 lần 4 không phải tám và con chó là cái bàn ủi. Ai mà không từng trưởng thành từ những suy nghĩ ngây thơ ấy. Qua hành trình khôn lớn của những “bé con” đó, tôi như được chứng kiến một thước phim quay chậm lúc thì mờ ảo, nhiễu loạn nhưng có lúc hình ảnh về ngày tháng tuổi thơ lại hiện lên rõ nét, sinh động ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua.
|